CÔ GIÁO TÔI
Trong suốt quãng đường của cuộc đời học sinh ai ai cũng có những kỉ niệm tươi đẹp dưới mái trường. Mỗi trang giấy đều lưu lại những nét bút đậm chất yêu thương, những ước mơ thắp sáng cả cuộc đời, những tiếng trống trường vang vọng khắp sân, những âm thanh ríu rít của loài chim đang đua nhau bay lượn trên bầu trời. Đối với tôi ngôi trường cũng giống như ngôi nhà thứ hai của tôi vậy, nó gắn liền với tất cả kỉ niệm buồn vuicủa tuổi học trò mà khiến ai nhớ lại cũng cảm thấy rất hạnh phúc. Bên cạnh đó có những thầy cô đã mang đến những kiến thức bổ ích và dạy cho chúng tôi những điều hay lẽ phải, chèo lái những con đò đưa học sinh cặp bến thành công. Cô giáo mà tôi muốn nhắc đến đó là cô Nguyễn Thị Ngọc Hạnh chủ nhiệm lớp tôi khi tôi học lớp 6, đó là người cô mà tôi luôn kính trọng.
Năm ấy khi tôi mới tựu trường vào lớp sáu, các bạn xung quanh tôi đang bàn tán sôi nổi về ai sẽ là giáo viên chủ nhiệm tiếp theo của lớp, tâm trạng của ai nấy đều rất hồi hộp và phấn khởi. Sau một hồi tiếng trống vang lên khắp sân trường, thì cô bước vào với dáng vẻ hiền dịu, khoác lên mình bộ áo dài thướt tha duyên dáng đầy nữ tính. Khi cô vào, cả lớp nghiêm chỉnh chào cô, khuôn mặt cô lúc đó hiện rõ vẻ tươi cười trên môi. Trong đầu tôi lại bất chợt lo sợ không biết cô có khó như mấy anh chị lớp trước nói không, sau một hồi nghĩ mãi thì tôi vẫn không có câu trả lời. Ngày đầu lớp tôi phải bầu ban cán bộ lớp, tình hình lúc đó rất ồn ào và ai cũng có những cái tên để bầu chọn. Đó cũng chính là lúc tôi rất muốn biết ai sẽ đảm nhiệm vị trí lớp trưởng, mặc dù tôi cũng rất muốn làm nhưng mình lại không có đủ năng lực để thực hiện. Sau đó có vài bạn bầu cử tôi, lòng tôi lúc đó có cảm giác vừa vui lại vừa buồn, nhưng rồi tất cả mọi người đều đồng ý cho tôi đảm nhiệm chức lớp trưởng. Tôi làm lớp trưởng có nhiều điều tôi không biết và thỉnh thoảng mắc lỗi sai, nhưng cô đã không la tôi mà cô còn giúp tôi từng chút một để khắc phục.
Mỗi bài học là cả một quá trình chuẩn bị, để tiết học đỡ bị nhàm chán, cô thường cho những ví dụ minh họa để các bạn có thể hiểu và hình dung được. Trong suốt buổi học, cô luôn dạy rất nghiêm khắc và tận tình nếu ai không hiểu cô sẽ giảng lại một cách chậm rãi để các bạn có thể theo kịp. Giọng cô khi giảng bài nghe rất ngọt ngào, khiến mọi người nghe vào sẽ bị thu hút bởi giọng nói của cô. Sau những tiết học mệt mỏi, cô thường nghĩ ra các trò chơi để giúp lớp bớt căng thẳng sau giờ học. Những đêm ngày phải thức khuya để soạn giáo án miệt mài, biết là rất mệt nhưng cô vẫn dốc hết tâm sức để hoàn thành cho chúng tôi những bài học quý giá. Nhiều lúc chúng tôi không làm được bài, ánh mắt cô như đã trĩu xuống lộ rõ vẻ buồn bã và thất vọng, nhưng cô không hề than phiền hay trách móc cả. Còn khi bọn tôi ngoan ngoãn chăm chỉ làm bài, không để cô phải nhắc nhở thì đôi mắt đó như một niềm tự hào hạnh phúc. Các bạn học yếu kém, cô thường đặc biệt quan tâm và dành thời gian để dạy kèm các bạn học tốt hơn, vì cô không muốn ai phải chịu thiệt. Ngoài việc dạy chúng tôi, cô còn tìm hiểu gia đình các bạn nghèo, để tạo điều kiện giúp đỡ các bạn đó có ọc tập tốt hơn. Dù ai mắc lỗi thì cô sẽ rất nghiêm khắc để cho chúng tôi biết lỗi của mình mà sửa lỗi, cô nói "ai có lỗi thì phải nhận, mình có sai thì sửa chứ không được tiếp tục tái phạm". Chính sự nghiêm khắc ấy là cô muốn tốt cho chúng tôi, muốn cho chúng tôi trở thành một con người hoàn thiện. Đối với các thầy cô khác, cô luôn rất nhiệt tình học hỏi và hòa đồng với mọi người, ai ai cũng rất mến cô. Một tài năng đặc biệt của cô mà tôi rất ngưỡng mộ đó là cô viết chữ rất đẹp, mỗi nét chữ cô viết ra nó đều chứa những cái đẹp cao cả mà không ai biết được. Một hôm, tôi quên làm bài tập về nhà tôi đã lén lấy tập của bạn mà không xin phép và khi chép xong tôi lại cất vào cặp của người mà tôi ghét. Hôm đấy tiết của cô gọi lên kiểm tra bài tập, cô đã gọi tên tôi. Lúc đấy khi đi lên trong lòng tôi lại cảm thấy có chút không vui, mặc dù tôi đã làm rồi. Khi Cô kiểm tra bài tập rồi cho điểm và cho tôi về chỗ ngồi, tiếp theo cô gọi tên người bạn mà tôi đã lấy tập. Bạn ấy đang loay hoay kiếm tập, hình như ánh mắt bạn như muốn khóc. Cảm giác trong lòng tôi lại càng cảm thấy hối hận nhưng lại không dám nói. Cô mới lên tiếng hỏi:
- Có chuyện gì hả em?
Bạn ấy trả lời với giọng nghẹn ngào:
- Dạ tập của em mất rồi, hôm nay em có làm bài tập đầy đủ, em nhớ là em có đem theo mà giờ trong cặp em không có.
Cô mới nói với bạn đó:
- Em xem kĩ lại chưa?
Bạn trả lời:
- Dạ...... rồi ạ!
Cô nói tiếp:
- Vậy các em kiểm tra trong cặp mình có ai lấy không rồi báo với cô.
Tôi lại càng sợ hơn, tôi cố gắng đứng lên lấy hết dũng khí của mình mà nói thật với mọi người:
- Dạ thưa cô là em lấy ạ, em đã bỏ vào cặp bạn mà em ghét.
Cô lại nói:
- Tại sao em lại làm vậy?
Tôi cảm thấy mình sắp khóc không nói nên lời, tôi cố gắng bình tĩnh nói tiếp:
- Tại vì em quên làm bài tập nên em đã lén lấy của bạn mà không xin phép , bài tập đó không phải do em tự làm mà em đã chép bài của bạn mà xém đổ oan cho người khác em xin lỗi cô và các bạn.
Sau ngày hôm đó cô đã nói với tôi em đã nhận lỗi là tốt rồi, nhưng bài tập em quên làm thì em có thể nói với cô, chứ không phải lấy tập của bạn rồi giấu đổ thừa cho người khác như vậy là không tốt, em nhé. Tôi đã rất bất ngờ vì cô không la mắng mà còn nói rõ cho tôi hiểu, nhưng tôi cũng phải cảm ơn cô vì cô đã giúp tôi hiểu ra lỗi của mình. Ngày hôm đó đã làm tôi không thể quên được. Có những lúc chúng tôi lại thắc mắc mà hỏi cô: "cô ơi sao làm nghề giáo viên giảng đi giảng lại mà không chán vậy ạ?". Cô mỉm cười trả lời: "vì cô là người lái đò mà", xong cô lặng lẽ bước đi. Lúc đấy chúng tôi không hiểu câu trả lời của cô có ý nghĩa gì, sau mãi tới giờ tôi mới dần dần hiểu ra: đúng vậy những người lái đò thì đưa lữ khách qua sông, còn cô thì dạy dỗ để chúng tôi nên người. Cũng như viên phấn chính là mái chèo, còn người dạy dỗ là người chèo lái con đò đưa chúng ta qua sông. Có ai qua sông mà không nhờ đò, có ai lớn lên mà không nghe lời giảng của thầy cô. Chính cô là người lái đò đã cho chúng tôi biết những bài học cuộc sống sau mỗi lần vấp ngã có thể tự đứng dậy và những kiến thức cho chúng tôi chấp cánh bay cao trong cuộc đời.
Thời gian lại một lần nữa đưa chúng tôi đến, đó là ngày lễ tổng kết năm học, ngày mà chúng tôi sắp phải xa mái trường thân quen, bạn bè và những thầy cô hết lòng yêu thương, trong lòng tôi lại càng buồn vì không được gặp mọi người nữa.
Tôi rất tự hào vì mình là một học trò của cô Hạnh. Đối với tôi, cô là một người giáo viên gương mẫu và là tấm gương sáng để cho học sinh noi theo. Cô giống như một người mẹ thứ hai của lớp vậy, cô luôn rất nhiệt tình giúp đỡ khi các bạn gặp khó khăn, dìu dắt chúng tôi nên người. Bằng ngọn lửa yêu nghề của mình, cô đã truyền cảm hứng và thắp lên trong biết bao thế hệ học trò những hoài bão, ước mơ khao khát vươn lên trong học tập và cuộc sống. Dù thời gian vô tình trôi mãi, những lời dạy, những bài học, những khuyên bảo của cô, tôi đều nghe rất rõ và luôn khắc ghi trong tim. Tuy bây giờ tôi không học cô nữa nhưng tôi sẽ ghi nhớ công ơn dạy dỗ, chăm sóc của cô và mãi mãi không bao giờ tôi quên được. Là học sinh của cô, tôi xin hứa sẽ nỗ lực hết mình để không phụ lòng mong đợi của cô. Tôi hy vọng mình có thể gặp lại cô một lần nữa để có thể nói câu "Cảm ơn cô vì tất cả", cô đã cho chúng em một hồi ức tươi đẹp nhất của tuổi học trò dù mới chỉ là một năm học gắn bó.