Thư viện Video
This div will be replaced by the JW Player.

Bài viết Chào mừng kỷ niệm 40 năm Ngày Nhà giáo Việt Nam: Chuyên mục "Thầy cô trong trái tim em"
KỶ NIỆM CÙNG CÔ!
Đã qua gần tám năm cắp sách đến trường, tôi ấn tượng với rất nhiều thầy cô giáo. Thầy cô luôn để lại trong tôi những hình ảnh đẹp và mãi mãi không phai mờ dù cho thời gian có trôi qua bao lâu đi chăng nữa. Nhưng đặc biệt nhất với tôi vẫn là cô Vân, người dạy tôi môn Ngữ văn năm lớp 6 và cả lớp 7. Đó là người đã mang lại cho tôi những tình cảm cao quý của một người cô giáo đối với học sinh.
Lần đầu gặp cô, tôi thật sự rất ấn tượng về ngoại hình của cô, cô bước vào lớp với chiếc áo dài màu xanh rêu kết hợp vơi đôi cao gót và mái tóc ngắn ngang vai được uốn xoắn nhẹ nhàng ở phần đuôi tóc rất phù hợp với khuôn mặt trái xoan và nước da trắng trẻo của cô. Dáng đi cân đối, nhanh nhẹn gợi lên ở cô một sức khỏe tràn trề. Cặp lông mày lá liễu kết hợp với đôi mắt bồ câu đen nhánh, sâu thẳm khiến khuôn mặt cô càng thêm sắc xảo. Và điểm nhấn lại là nụ cười như tỏa ánh nắng ban mai. Nhưng bạn biết gì không? Cô Vân đã ngoài 40 tuổi đấy. Tôi cũng giống như bạn vậy, rất bất ngờ khi biết điều đó. Dù đã ngoài bốn mươi nhưng cô vẫn mãi giữ được vẻ xinh đẹp, hiền dịu, tràn đầy sức sống. Ai cũng khen cô có mắt thẳm mĩ. Những bộ quần áo cô mặc rất trang nhã, lịch sự, rất phù hợp với thân hình thon thả của cô, trông không yểu điệu mà rất duyên dáng.
Cô Vân rất hiền nhưng đôi khi cô cũng rất nghiêm khắc với những bạn có thái độ không tốt trong lớp học. Cô giảng bài rất xinh động, dễ hiểu nên hầu như các bạn trong lớp đều học giỏi môn của cô. Những giờ ra chơi, nếu bạn nào không hiểu bài, cô ân cần ở lại giảng cho từng bạn. Nhiều bạn nam hay đùa nghịch, phá phách cô chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở, cô thường lấy những mẫu chuyện vui, có ích để giáo dục chúng tôi. Bạn nào có lỗi cô chỉ khuyên răn chứ không hề la mắng, còn bạn nào học yếu, chậm tiếp thu cô luôn quan tâm đặc biệt để bạn ấy tiến bộ hơn, chẳng hạn như tôi. Lúc ấy tôi là học sinh yếu Văn trong lớp, nhờ cô chỉ dạy, quan tâm mà dần dần tôi đã khá lên. Tôi còn nhớ, trước thềm thi cuối học kì I, tôi chẳng màng quan tâm đến chuyện học tập, mải mê chơi bời, cô đã bảo tôi ở lại một chút sau giờ học và khuyên tôi hãy gắn học hành để không phụ lòng cô và ba mẹ. Sau đó cô đã dạy kèm tôi liên tục cho đến khi thi xong. Dù đã thi xong nhưng tôi vẫn rất ủ rủ và lo lắng vì sợ kết quả không được tốt như những gì mà cô đã kì vọng, chắc cô sẽ buồn lắm. Nhưng tôi rất bất ngờ khi biết được kết quả thi đạt điểm tố của mình, trong lòng tôi tràn ngập vui sướng. Tôi cũng nhìn thấy được sự mừng rõ trong đôi mắt cô, ánh lên sự xúc động. Và tôi biết tôi đã không làm cô thất vọng. Đó là lí do tại sao mà tôi lại yêu quý cô đến thế, vì cô có tính hòa đồng hay giúp đỡ mọi người nên các thầy cô trong trường ai ai cũng yêu quý cô. Cô còn là một giáo viên gương mẫu nên học sinh chúng tôi lại càng thêm kính trọng cô. Năm ấy, gần đến ngày 20/11, vì quá yêu quý cô Vân nên tôi muốn tặng cô một món quà nho nhỏ nào đó, nhưng biết làm sao đây nhà tôi quá nghèo, không có điều kiện đủ để mua một món quà giá trị tặng cho cô như bao bạn bè khác. Tôi biết là cô chẳng bao giờ đòi hỏi học sinh phải tặng gì cho cô cả, nhưng vì bản thân cũng muốn tỏ lòng biết ơn đối với cô nên tôi đã tự tay làm một tấm thiệp và vẽ một bức tranh để tặng cô. Trong tấm thiệp tôi viết “Em rất muốn tặng cô một thứ gì đó giá trị hơn, nhưng em không có đủ tiền để mua những thứ đó ạ. Em xin lỗi cô. Tặng cô Vân” còn dòng cuối tôi định viết tên của mình nhưng nghĩ rồi thôi, tôi không dám viết tên mình vì sợ xấu hổ. Hôm sau, tôi mang món quà đến lớp thì thấy ai cũng muốn mua món quà đắt tiền, đẹp đẽ và hoành tráng để dành tặng cho cô. Tôi sợ món quà quá nhỏ bé, sợ mọi người thấy sẽ chọc ghẹo và cười tôi nên tôi chỉ dám để món quà vào ngăn bàn giáo viên chứ không dám đưa cho cô. Cô bước vào lớp, mọi người ùa lên tặng cô, ai nấy tay cầm món quà to lớn, đẹp đẽ, chỉ còn mình tôi là ngồi tại chỗ. Lúc đó, tôi cảm thấy bản thân vừa tủi thân, vừa buồn bã, vừa xấu hổ và một chút sợ sệt. Tôi sợ khi cô nhìn thấy nó sẽ không quan tâm đến. Cô đã nhìn thấy món quà của tôi, cô đưa tay mở một cách nhẹ nhàng, tôi rất hồi hợp tim như muốn nhảy ra ngoài, cô không hỏi ai là người tặng cả.
Trong giờ học, cô đi vòng quanh lớp quan sát chúng tôi viết bài, và không ngờ cô đã phát hiện ra nét chữ của tôi. Cuối giờ học hôm đó, cô đã gọi tôi ở lại và nói: “Cô cảm ơn em, cô không bao giờ muốn những món quà giá trị về vật chất cả, cô rất thích món quà của em, nó rất có giá trị đối với cô, cô hiểu tấm lòng của em”.
Lúc đó, tôi chẳng biết nói gì hơn, nước mắt tôi tuôn trào từ lúc nào mà tôi không hay biết. Tôi cũng cảm nhận được lòng cô, cô rất trân trọng tình cảm của học trò, dù đó là món quà nhỏ không có giá trị vật chất. Thật đúng là một cô giáo có những phẩm chất tốt đẹp.
Quả thật ! nghề Giáo thật là cao quý, giống như câu ví: “Nghề giáo là người lái đò tri thức qua sông”. Đó cũng là nghề tôi mơ ước sau này khi trưởng thành. Cô đã truyền cho tôi một tấm lòng nhân hậu, dạy tôi biết cách yêu thương và quan tâm mọi người, tin yêu cuộc đời. Tôi tự hứa với lòng sẽ học thật giỏi để cô vui lòng, trở thành con ngoan, trò giỏi và một người có ích cho xã hội, cô là tấm gương sáng để học sinh chúng tôi noi theo.
Tôi phải cảm ơn, cảm ơn thật nhiều tới ngôi nhà chung trường THCS Tân Tập và những người thầy, người cô hết lòng vì học sinh của mình bằng một tình cảm trọn vẹn nhất. Có lẽ, mái trường và thầy cô nơi đây là một mảnh ghép trong cuộc đời tôi mà đi đến đâu, dù thời gian có trôi qua nhiều biết mấy, phủ bụi và xóa nhòa đi tất cả thì tình cảm dành cho mái trường và thầy cô nơi đây vẫn luôn đong đầy và trọn vẹn.Và có lẽ trong suốt cả cuộc đời mình, tôi sẽ chẳng lúc nào nguôi nhớ về “một con người có tấm lòng cao cả”./.
Tác giả: Huỳnh Phạm Thúy Hương
Trường THCS Tân Tập
Địa chỉ: Tân Tập, huyện Cần Giuộc, tỉnh Long An
Email: c2tantapcg.longan@moet.edu.vn
Website: thcstantapcg.edu.vn